Một sự trùng hợp ngẫu nhiên, khi Lan Anh từ Hà Nội, Thuận Thi từ Phan Thiết, "không hẹn mà gặp" cả hai đều gởi tin nhắn đến ( thời gian gởi chỉ chênh lệch nhau vài phút) với nội dung gần na ná như nhau (mang chút hơi hướm giáo lý Nhà Phật)..
"...Yêu ư, ghét ư ? Đều phù du mộng ảo
Cõi tạm này nên hữu hảo bao dung..." (T.T)
Rất hay và đều có lý. Vẫn biết thế, thậm chí còn muốn làm hơn thế, bởi đã từng...
Nhủ lòng rằng dẫu chỉ vài giây
Khỏa nỗi buồn xua hết đắng cay
Khơi ký ức về mùa nắng đẹp
Thả hồn thơ đến cõi tình đầy
Cố quên đi chuỗi ngày hoang tưởng
Gắng nhận chìm năm tháng mượn vay
Nhưng mắt vẫn vương làn khói xám
Giữa xô bồ cứ phải cuồng quay.
Có Nhà Thơ đã từng viết rằng :"Ngày ta buồn thần thánh cũng thôi linh...".(NTN) hoặc "Cuộc sống muôn chiều còn trang thơ chỉ có hai mặt phẳng...(CLV)". Có phải vì vậy mà khiến ta mãi ngu ngơ chăng?
Ước chi cuộc sống hóa thành thơ
Bon chen nửa kiếp tràn cay đắng
Giành giật một đời khiến xác xơ
"Xé gấu vá vai" - vai vẫn rách
Đem tâm đuổi mộng - mộng không chờ
Đầu hai thứ tóc còn ngờ nghệch
Những tưởng đời luôn đẹp giấc mơ.