Thứ Ba, 31 tháng 1, 2012

Cố quên

       Một sự trùng hợp ngẫu nhiên, khi  Lan Anh từ Hà Nội, Thuận Thi từ Phan Thiết, "không hẹn mà gặp" cả hai đều gởi  tin nhắn đến ( thời gian gởi chỉ chênh lệch nhau vài phút) với nội dung gần na ná như nhau  (mang chút hơi hướm giáo lý Nhà Phật)..

                               " Tâm bình thì thế giới bình..." (L.A)

                               "...Yêu ư, ghét ư ? Đều phù du mộng ảo
                                Cõi tạm này nên hữu hảo bao dung..." (T.T)

      Rất hay và đều có lý. Vẫn biết thế, thậm chí còn muốn làm hơn thế, bởi đã từng...

                             Nhủ lòng rằng dẫu chỉ vài giây
                             Khỏa nỗi buồn xua hết đắng cay
                             Khơi ký ức về mùa nắng đẹp
                             Thả hồn thơ đến cõi tình đầy
                             Cố quên đi chuỗi ngày hoang tưởng
                             Gắng nhận chìm năm tháng mượn vay
                             Nhưng mắt vẫn vương làn khói xám
                             Giữa xô bồ cứ phải cuồng quay.


     Có Nhà Thơ đã từng viết rằng :"Ngày ta buồn thần thánh cũng thôi linh...".(NTN) hoặc "Cuộc sống muôn chiều còn trang thơ chỉ có hai mặt phẳng...(CLV)". Có phải vì vậy mà khiến ta  mãi ngu ngơ chăng?

                           Lặng lẽ nhiều đêm nghĩ vẩn vơ
                           Ước chi cuộc sống hóa thành thơ
                           Bon chen nửa kiếp tràn cay đắng
                           Giành giật một đời khiến xác xơ
                          "Xé gấu vá vai" - vai vẫn rách
                           Đem tâm đuổi mộng - mộng không chờ
                           Đầu hai thứ tóc còn ngờ nghệch
                           Những tưởng đời luôn đẹp giấc mơ.

Thứ Hai, 30 tháng 1, 2012

Ngẫm kiếp người...

      Có một cô bé ở Hàm Thuận Bắc, tỉnh Bình Thuận tuổi đời còn rất trẻ (mới rời ghế nhà trường chưa được bao lâu). Và như một cái duyên khiến tôi gặp được cô bé này trong một dịp hết sức tình cờ, để rồi từ đó trở thành bạn vong niên của nhau (nhưng cô bé vẫn tự xưng con).
     "...Yêu thơ nhưng lười viết.." và "...thơ là con nhưng con không phải nhà thơ..." (!), đó là những câu cô bé nói với tôi trong những lần gặp gỡ. Ấy thế mà khi ở Bắc Bình - Bình Thuận (nhà cô bé có rẫy, vườn ở đó), đã viết gởi cho tôi mấy câu...

                                          Chiều ngang qua đồi
                                          Ngôi mộ nằm trơ
                                          Tàn hương gió cuốn.
                                                                        Thuận Thi


      "Hài Cú Đạo" chăng ?  Không dám khẳng định , nhưng rõ ràng những câu chữ trên đã làm cho người đọc suy nghĩ rất nhiều.
      Trong khi bản thân lại "dài dòng" hơn...

                                       Đời không nhân nhượng bất kỳ ai
                                       Cuộc sống muôn màu thắm lại phai
                                       Sướng khổ buồn vui nào biết trước
                                       Tai ương hoạn nạn chẳng phân tài
                                       Kiếp người mấy chốc thành tro bụi
                                       Thành quách lần hồi lẫn cỏ gai
                                       An phận thủ thường chê bạc nhược
                                       Bon chen lãnh đủ nỗi u hoài...



Chủ Nhật, 29 tháng 1, 2012

Tìm về...

                                        Mong tìm một chút hương xưa
                                       Góc riêng ngồi đếm giọt mưa trái mùa
                                      Quán cà phê vắng ban trưa
                                      Phúc âm buồn (*) vọng nghe thừa xót xa...
(*) Phúc Âm Buồn : tên một ca khúc của Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.


                            Chốn Cũ
                                         Quay gót tôi về thăm chốn xưa
                                         Ghé vào quán nhỏ tránh cơn mưa
                                         Còn đây bóng điệp in chiều đổ
                                         Vẫn đó hàng cau hứng gió lùa
                                         Gác cũ tìm em hoang mái lá
                                         Bìm xanh giăng lối kín song thưa
                                         Hỏi thăm hàng xóm tim đau nhói
                                         Dáng ngọc ra đi đã mấy mùa.
                                                                            Đăng Minh 0505




     ...Lắng nghe lá trở nhịp đêm
       Nỗi người xa vắng lời riêng mặn buồn
       Nghiêng chiều níu bóng soi gương
       Hẹn mùa thơ muộn dấu thương lắng trầm...





                   Thu Sầu
                            Đã mấy thu rồi ngắm lá bay
                            Thơ không đọng nổi một dòng hay
                            Người đi khiến cảnh buồn da diết
                            Kẻ ở chạnh lòng nhớ quắt quay
                            Bao độ vườn sầu rơi nắng nhạt
                            Từng giây tim héo đọng tình phai
                           Chốn xưa còn đó người nào thấy
                           Một chút niềm riêng khó giãi bày.
                                                                  Đăng Minh 0605


      Nhà thơ Ngọc Tuyết (TP-HCM) họa bài thơ Thu Sầu


                                                         Thu Xa
                                                                      Thu chờ thu đợi đếm thu bay
                                                                       Khắc khoải từng đêm ai có hay
                                                                      Gương đối bóng gương chia nghiệt ngã
                                                                      Mộng soi hồn mộng nở cuồng quay
                                                                      Ngày cay nhuốm bạc đường yêu lạnh
                                                                      Tháng đắng reo vàng dấu ái phai
                                                                      Gió nhẹ xao chiều lưu luyến ngẩn
                                                                      Nhớ thương đồng vọng nhớ thương bày.
                                                                                                                           Ngọc Tuyết




Thứ Bảy, 28 tháng 1, 2012

Thời gian rồi cũng bạc màu






 ...  "Cuộc sống cứ như cô vợ đáng yêu hay cãi lại chồng.." (CLV ). Đáng yêu nhưng hay cãi lại ! Vậy thì ta  có  phản ứng không ?..
     Trong bài  thơ Nỗi Mặn (họa thơ Đăng Minh)  Ngọc Tuyết có viết câu : ..."Lá tím hôm nào giấu ở đâu...", giấu ư ?  Chẳng ai giấu ở đâu cả, khi mà thời gian như đã bạc màu...

                     Bạc Màu Thời Gian
                             Xám màu vỗ cánh bạc thời gian
                             Ray rứt suy tư nỗi mặn tràn
                             Lá tím thu xưa xin trả lại
                             Lời riêng đêm trắng lặng nghe tan
                             Lang thang trăng hạ say hồn phố
                            Vô vọng bèo mây đợi gió ngàn
                            Nửa kiếp ve sầu vay điệp khúc
                            Thổi que diêm cuối giấc mơ tàn.
                                                                      Đăng Minh 0606

Thứ Sáu, 27 tháng 1, 2012

Trải lòng

     Sáng hôm nay, mùng năm tết Nhâm Thìn (27/01/2012), các anh gồm Hà Dương Hà, Ngân Tố (thành viên Nhóm Bút Bà Rịa) ghé nhà chơi, trong lúc "trà dư tửu hậu",  các anh  có nói  rằng "...Blog của Đăng Minh có những bài thơ rất buồn...đã lỡ tuôn  ra rồi thì tuôn cho hết để sau đó viết vào những bài thơ vui hơn, yêu đời hơn...Ok ?".  Nhất trí thôi...

                                    Tình Xa
                                         Bỗng chốc xa rồi xa mãi xa
                                         Ra đi bỏ lại một mình ta
                                         Ngẩn ngơ lối cũ vương niềm nhớ
                                         Thờ thẫn đêm sầu mộng dáng hoa
                                         Nhật ký từng trang đong ký ức
                                         Cung trầm muôn khúc viết  tình ca
                                         Đợi mưa phương nớ về giao hạ
                                         Mong gặp người xưa dẫu thoáng qua
                                                                     Đăng Minh 0406

Bài thơ này được Nhà thơ Ngọc Tuyết (TP-HCM) cảm họa :

          Đời Mãi Rẽ
      Kết từng hạt nắng nối tình xa
      Triệu triệu lời yêu ta với ta
      Từ độ trăng về qua lối mộng
      Bao lần bão nổi cuộn hồn hoa
      Mảnh sầu bủa lưới tim reo gọi
      Vạt nhớ giăng chiều gió hát ca
      Đời mãi rẽ ngày hoài trống vắng
      Cuối vườn yêu dấu ái chưa qua.
                                                Ngọc Tuyết

                                           Biệt Khúc
                                                        Em hỡi bây chừ lạc chốn đâu
                                                        Nghe chăng biệt khúc đọng cung sầu
                                                        Phố buồn lẻ bóng ôm niềm nhớ
                                                       Gác cũ tàn đêm gối mộng đầu
                                                        Dõi phượng nở ve hờn nắng đỏ
                                                        Nhìn ngày trôi ruột thắt tim đau
                                                        Ra đi không nói lời sau cuối
                                                        Để bức tình thư úa nhạt màu.
                                                                                        Đăng Minh 0506

         Ngọc Tuyết họa bài thơ Biệt Khúc
                                     Nỗi Mặn
                                  Lá tím hôm nào giấu ở đâu
                                  Mưa thu đục ẩm mắt thu sầu
                                  Tay nâng nhánh nhỏ vờ quay mặt
                                  Tim vác sợi yêu giả cúi đầu
                                  Bắt nắng cuộc đời va bãi cạn
                                  Tung bờm mùa lũ vượt dòng đau
                                  Câu thơ rạch nước trôi về biển
                                  Mặn chát tình ai bóng bạc màu.
                                                                      Ngọc Tuyết

Thứ Năm, 26 tháng 1, 2012

Niềm riêng vẫn đó

                                            ...Trời không neo hạt nắng
                                               Cũng chẳng giữ giọt mưa
                                               Sao ta mãi nặng nỗi thừa nhân gian...?

    "...Cố quên tức là còn nhớ...". Đúng thế . Thôi thì cứ trải hết niềm riêng vậy.

                               Tận Cùng Lời Riêng
                                               Đầy vơi ray rứt trắng màu thơ
                                               Lắng tiếng mưa đêm giọt thẫn thờ
                                               Nỗi mặn tôi chờ trăng hạ nửa
                                               Đò côi bến nhớ nắng say mờ
                                               Bèo mây gởi lại tình hoang tưởng
                                               Dạ khúc để dành cõi mộng mơ
                                               Mơ ánh thượng huyền say độc ẩm
                                               Thực hư vô vọng ngộ bao giờ.
                                                                                       Đăng Minh 
     Đó là những ray rứt khôn nguôi mang một tâm trạng khác. Còn Lan Anh (Hà Nội), có nỗi nhớ đáng để nhớ, nỗi nhớ cần trân trọng...

                                Bích đào khoe sắc đón mưa xuân
                                Hoài cổ mong tìm gặp cố nhân
                                Dừng bước vườn xưa vương nỗi nhớ
                                Người đi xa ngái bỗng như gần...
                                                                               31/12/2011
                                                                                 Lan Anh


Ngày buồn

      

     Mấy ngày tết rồi cũng qua nhanh và đọng lại trong lòng những buồn vui không trọn vẹn. Đó cũng xem như quy luật bình thường. Tuy nhiên niềm vui thì chóng quên mà nỗi buồn lại luôn nhớ.
     Mới đầu năm chẳng ai muốn than van , nhưng khốn nỗi nếu chẳng nói ra thì  buồn ấy hình như sâu hơn và đau hơn, cho nên...cứ nói hoặc viết ra vậy...

                                   Ngồi một mình tỉnh mộng đến chơi vơi
                                   Bỗng hiểu ra cả chuỗi ngày hoang tưởng
                                   Cứ ngỡ tình yêu bến bờ vô lượng
                                   Thích là cho và được trả thật hời
                                                        ***
                                   Hạ hết rồi vẫn đợi cánh phượng rơi
                                   Xuân mất hút mong én về gõ cửa
                                   Khi đông đến vây quanh buồn than thở...
                                   Chút gì thôi...sao cứ mãi xa vời....

     Và còn gì buồn hơn khi mà...

                                  ... Mù u đó bướm vàng chẳng đậu
                                   Dặm đường xa mỏi cánh mộng quỳ hoa...

     Người ta thường nói "thơ là tiếng lòng" điều này chẳng cần bàn, nhưng người ta cũng nói "có những bài thơ khi viết ra, nội dung của nó đôi khi ứng với số phận của tác giả.!.", không biết có đúng không, nhưng cách đây khá lâu, bản thân đã viết một bài thơ nhân kỷ niệm sinh nhật lần thứ bốn mươi hai, để rồi sau này ngẫm lại thấy một phần nội dung của nó cũng có cái  đúng  so với số phận của mình...

                            Sinh Nhật Buồn
                                Ta vừa thổi bốn mươi hai ngọn nến
                                Cũng là tắt đi quá nửa đời mình
                                Quá nửa đời lắm nỗi nhục vinh
                                Mà vị ngọt chẳng thể bù cay đắng
                                Phần còn lại là hoàng hôn úa nắng
                                Vắng tiếng chim và thiếu cả sắc hoa
                                Những ước mơ đã xa tít mù xa
                                Khi mái tóc đã ngả màu mưa nắng
                                Bè bạn tình thân ngày càng xa lánh
                                Ném lại cái nhìn khinh thị thờ ơ
                                Quá nửa đời mà vẫn cứ ngu ngơ
                                Nhìn đom đóm ngỡ màu xanh ngọc bích
                                Quá nửa đời chỉ gặp toàn bi kịch
                                Soi bóng đời thấp thoáng những hồn ma
                                Nhìn thời gian đốt cháy tuổi xuân qua
                                Ngồi ngẫm phận xót xa nào ai tỏ
                                Sống cuộc sống như ốc nằm trong vỏ
                                Mặc cát vùi gió đẩy sóng xô đi
                                Dẫu biết rằng thân phận chẳng là chi
                                Sẽ đến lúc trở về cùng cát bụi
                                Ngọn lửa nhen cũng đến giờ tàn lụi
                                Có còn chăng là một ít tro than
                                Cả cuộc đời nhìn dâu bể hợp tan
                                Vươn lên mãi cũng chỉ như ngọn cỏ
                                Vụng bất tài thân gầy đành bỏ ngỏ
                                Để gươm đời vung những nhát xuyên tim..
                                                                                      Đăng Minh





Thứ Hai, 23 tháng 1, 2012

Họp mặt cuối năm

    Những ngày cuối năm, với bao công việc chi phối, nhưng Nhóm Bút Bà Rịa đã tổ chức được buổi họp mặt mang nhiều dấu ấn.
    Các thành viên của Nhóm (có cả thành viên  định cư ở nước ngoài về thăm quê trong dịp tết), các cộng tác viên, cảm tình viên đã có mặt và  tề tựu tại Bà Rịa. Mặc dù không thực hiện được "Đêm không ngủ" vào ngày 19/01/2012 (tức 26 tháng chạp năm Tân Mão) tại TP HCM như dự kiến, nhưng thời khắc chuẩn bị chuyển giao năm cũ sang năm mới, Nhóm đã tạo được một không khí hoạt động sôi nổi, vui tươi, chân tình và đầm ấm...tại nhà của Đăng Minh và sau đó là nhà của Song Huỳnh (đều là thành viên của Nhóm) tại thị xã Bà Rịa.
   Với sự kiện trên, cộng với việc vừa mở một "blog" riêng, Đăng Minh đã viết lời chúc năm mới và ghi cảm nhận qua những vần thơ viết lại...

                                      XUÂN NỒNG.
                                 Vui thay bằng hữu ghé nhà chơi
                                 Như thế là xuân quá đủ rồi
                                 Đâu cứ nem giò là có tết
                                 Lọ là rượu chén mới nồng hơi
                                 Vài câu thăm hỏi lòng đà ấm
                                 Mấy phút hàn huyên mặt đủ ngời
                                 Dẫu chẳng lân vờn hay pháo nổ
                                 Vẫn nghe rộn rã tiếng xuân cười
                                                                                  Đăng Minh 

   Trong  lúc đó, Lan Anh, một thành viên của Nhóm tại Hà Nội dù không vào tham dự được nhưng cũng gởi một phần tâm tư, tình cảm qua những vần thơ vào miền Nam để góp mặt ..

                                                               VẦN THƠ GỞI NHÓM
                                               Tân Mão sắp qua Nhâm Thìn tới
                                               Chúc Nhóm Bút mình vui phơi phới
                                               Mã đáo thành công đầy hứng khởi
                                               Nào...cùng nâng cốc - anh em ơi.!.
  Và...

                          MỘT CHÚT RIÊNG...
                     Nơi xa em cũng ngóng trông
                     Mong sao được gặp thỏa lòng bấy nay
                     Miền Bắc lạnh - miền Nam hay ?
                     Gió mùa đông bắc tràn đầy hồn ai...
                                                                       Lan Anh
    (còn một số bài thơ của Lan Anh và của một số thành viên khác đã gởi trong dịp này được giới thiệu ở những trang tiếp theo sẽ phù hợp  hơn).









Chúc mừng năm mới

                         CHÚC MỪNG NĂM MỚI 


                                                  Chúc năm mới an lành
                                                  Giữ vẹn cõi tâm thanh
                                                  Toàn gia vui niềm hạnh
                                                  Vạn sự đặng đáo thành.
                                                                        Xuân Nhâm Thìn 2012
                                                                                 Đăng Minh