Thứ Bảy, 28 tháng 7, 2012

Bạn Thơ

       Vừa rồi Khổng Vĩnh Nguyên, một bạn thơ ở Bình Định, đã "làm một chuyến xuôi Nam". Sau khi ghé nhiều nơi, đến nhiều chỗ, để rồi "tạt" vào nhà Đăng Minh tại Bà Rịa vào trưa ngày 20/7/2012.
       Đã từng biết tiếng, nghe danh, nhưng nay mới thấy mặt. Với cảm nhận chủ quan, có vẻ đây là một con người khắc khổ và hình như có chút gì đó...cố chấp (!?). Tuy nhiên, qua một buổi chuyện trò, thăm hỏi và bàn luận thơ văn thấy không đến nỗi, dẫu thỉnh thoảng cũng bộc lộ "cái tôi" và chút... "ngông nghênh lãng tử..."
       Sở dĩ biết người này và không bất ngờ khi tiếp kiến, do trước đây từng được một số bạn  bè (trong lĩnh vực thi ca) giới thiệu sơ lược về "thân thế, sự nghiệp" cùng một số tác phẩm "có nét"...trong đó có nhiều câu thơ gây ấn tượng với người viết blog này. Chẳng hạn như...

                                               "Nắng nung đất cát khoai sùng
                                                 Con ăn lót dạ một vùng quê hương..."
                                                                                                        KVN

   Chuẩn bị chia tay để tiếp tục cuộc hành trình (nghe đâu sẽ ghé thị xã Lagi - tỉnh Bình Thuận, trước khi về lại mảnh đất "nắng lửa mưa dầu" nhưng lại là một trong những nơi "rồng nằm, hổ phục"...), Khổng Vĩnh Nguyên đã "lưu bút" đề tặng Đăng Minh một tác phẩm thơ có nội dung rất..., nhưng đó là cái tình của một người bạn, một nghệ sĩ, cho nên cũng đáng trân trọng. Qua bài viết này, xin gởi đến  Khổng Vĩnh Nguyên lời cảm ơn đã ghé thăm. Chúc anh... "bền cuộc lữ".

Thứ Sáu, 20 tháng 7, 2012

Dấu Hỏi...

       Bẵng một thời gian khá lâu, "không thơ cũng chẳng thẩn", vậy mà vừa rồi cô bé Thuận Thi (người từng được đề cập nhiều lần trên blog Đăng Minh), từ Phan Thiết (Bình Thuận) gởi vào một bài thơ, theo cảm nhận riêng có phần "hơi khó hiểu". Thôi thì cứ viết ra đây để cùng cảm nhận...(trích)

                                                Lượng tình anh cao cả
                                                Ngấp nghé bể sầu em
                                                Nợ lòng anh chưa trả
                                               Nghiệp nhà  phải em mang

                                                                   *
                                               Anh giữa hai dòng chảy
                                                Em bèo dạt mây bay
                                                ...
                                               Biển trời ngày xưa ấy
                                               Xin khép mộng từ đây.
                                                             Thuận Thi (Phan Thiết)

Chủ Nhật, 15 tháng 7, 2012

Mảnh Tình Mây

     Một ngày đẹp trời "lang thang trên mạng", bất ngờ gặp cố nhân. Đáng nói hơn là lời hứa trong một ngày gần đây sẽ về thăm Bà Rịa. Vui thay,  háo hức thay. 
     Trong thời gian chờ đợi để "được gặp người xưa nơi chốn xưa..." được "đầy vơi tâm sự" nơi mảnh đất mặn mòi muối biển...cũng muốn có một chút gì đó để đón bạn thơ về. Nghĩ tới, nghĩ lui...thôi thì hoạ lại một bài thơ của người ấy vậy.

Cỏ May
Duyên em dính chặt đất trời đây
Nằm giữa không gian xám xịt ngày
Nhọn nhọn thân hoa thưa dáng mộng
Cùn cùn cành lá vắng màu say
 Mượn mưa rong ruổi cùng triền cát
Vay nắng chơi vơi với sóng mây
Ái ố đời thường không thiết tưởng
Thiên đình giận dữ giả làm ngây.
                                         Ngọc Tuyết (SG)


                                               (Hoạ y vận) 
                               Mảnh Tình Mây
                                              Mảnh dáng cỏ may mọc chốn đây
                                              May đâu chẳng thấy khổ bao ngày
                                              Nắng rơi vô ý tan hồn mộng
                                              Mưa đổ bất ngờ khiến dạ say
                                             Thân phận yếu mềm nơi gió cát
                                             Nỗi đời cay đắng phận bèo mây
                                             Vướng chân ai đó hoài tơ tưởng
                                             Một chút tình vờ khốn đến ngây.
                                                                                      Đăng Minh