...Trời không neo hạt nắng
Cũng chẳng giữ giọt mưa
Sao ta mãi nặng nỗi thừa nhân gian...?
"...Cố quên tức là còn nhớ...". Đúng thế . Thôi thì cứ trải hết niềm riêng vậy.
Tận Cùng Lời Riêng
Đầy vơi ray rứt trắng màu thơ
Lắng tiếng mưa đêm giọt thẫn thờ
Nỗi mặn tôi chờ trăng hạ nửa
Đò côi bến nhớ nắng say mờ
Bèo mây gởi lại tình hoang tưởng
Dạ khúc để dành cõi mộng mơ
Mơ ánh thượng huyền say độc ẩm
Thực hư vô vọng ngộ bao giờ.
Đăng Minh
Đó là những ray rứt khôn nguôi mang một tâm trạng khác. Còn Lan Anh (Hà Nội), có nỗi nhớ đáng để nhớ, nỗi nhớ cần trân trọng...
Bích đào khoe sắc đón mưa xuân
Hoài cổ mong tìm gặp cố nhân
Dừng bước vườn xưa vương nỗi nhớ
Người đi xa ngái bỗng như gần...
31/12/2011
Lan Anh
Bác Đăng minh có thể click chuột vào chữ "PHU DOAN nói" trên dòng cảm nhận để ghé thăm blogspot của tôi nhé!
Trả lờiXóa