Thứ Năm, 26 tháng 1, 2012

Ngày buồn

      

     Mấy ngày tết rồi cũng qua nhanh và đọng lại trong lòng những buồn vui không trọn vẹn. Đó cũng xem như quy luật bình thường. Tuy nhiên niềm vui thì chóng quên mà nỗi buồn lại luôn nhớ.
     Mới đầu năm chẳng ai muốn than van , nhưng khốn nỗi nếu chẳng nói ra thì  buồn ấy hình như sâu hơn và đau hơn, cho nên...cứ nói hoặc viết ra vậy...

                                   Ngồi một mình tỉnh mộng đến chơi vơi
                                   Bỗng hiểu ra cả chuỗi ngày hoang tưởng
                                   Cứ ngỡ tình yêu bến bờ vô lượng
                                   Thích là cho và được trả thật hời
                                                        ***
                                   Hạ hết rồi vẫn đợi cánh phượng rơi
                                   Xuân mất hút mong én về gõ cửa
                                   Khi đông đến vây quanh buồn than thở...
                                   Chút gì thôi...sao cứ mãi xa vời....

     Và còn gì buồn hơn khi mà...

                                  ... Mù u đó bướm vàng chẳng đậu
                                   Dặm đường xa mỏi cánh mộng quỳ hoa...

     Người ta thường nói "thơ là tiếng lòng" điều này chẳng cần bàn, nhưng người ta cũng nói "có những bài thơ khi viết ra, nội dung của nó đôi khi ứng với số phận của tác giả.!.", không biết có đúng không, nhưng cách đây khá lâu, bản thân đã viết một bài thơ nhân kỷ niệm sinh nhật lần thứ bốn mươi hai, để rồi sau này ngẫm lại thấy một phần nội dung của nó cũng có cái  đúng  so với số phận của mình...

                            Sinh Nhật Buồn
                                Ta vừa thổi bốn mươi hai ngọn nến
                                Cũng là tắt đi quá nửa đời mình
                                Quá nửa đời lắm nỗi nhục vinh
                                Mà vị ngọt chẳng thể bù cay đắng
                                Phần còn lại là hoàng hôn úa nắng
                                Vắng tiếng chim và thiếu cả sắc hoa
                                Những ước mơ đã xa tít mù xa
                                Khi mái tóc đã ngả màu mưa nắng
                                Bè bạn tình thân ngày càng xa lánh
                                Ném lại cái nhìn khinh thị thờ ơ
                                Quá nửa đời mà vẫn cứ ngu ngơ
                                Nhìn đom đóm ngỡ màu xanh ngọc bích
                                Quá nửa đời chỉ gặp toàn bi kịch
                                Soi bóng đời thấp thoáng những hồn ma
                                Nhìn thời gian đốt cháy tuổi xuân qua
                                Ngồi ngẫm phận xót xa nào ai tỏ
                                Sống cuộc sống như ốc nằm trong vỏ
                                Mặc cát vùi gió đẩy sóng xô đi
                                Dẫu biết rằng thân phận chẳng là chi
                                Sẽ đến lúc trở về cùng cát bụi
                                Ngọn lửa nhen cũng đến giờ tàn lụi
                                Có còn chăng là một ít tro than
                                Cả cuộc đời nhìn dâu bể hợp tan
                                Vươn lên mãi cũng chỉ như ngọn cỏ
                                Vụng bất tài thân gầy đành bỏ ngỏ
                                Để gươm đời vung những nhát xuyên tim..
                                                                                      Đăng Minh





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét