Có một cô bé ở Hàm Thuận Bắc, tỉnh Bình Thuận tuổi đời còn rất trẻ (mới rời ghế nhà trường chưa được bao lâu). Và như một cái duyên khiến tôi gặp được cô bé này trong một dịp hết sức tình cờ, để rồi từ đó trở thành bạn vong niên của nhau (nhưng cô bé vẫn tự xưng con).
"...Yêu thơ nhưng lười viết.." và "...thơ là con nhưng con không phải nhà thơ..." (!), đó là những câu cô bé nói với tôi trong những lần gặp gỡ. Ấy thế mà khi ở Bắc Bình - Bình Thuận (nhà cô bé có rẫy, vườn ở đó), đã viết gởi cho tôi mấy câu...
Chiều ngang qua đồi
Ngôi mộ nằm trơ
Tàn hương gió cuốn.
Thuận Thi
"Hài Cú Đạo" chăng ? Không dám khẳng định , nhưng rõ ràng những câu chữ trên đã làm cho người đọc suy nghĩ rất nhiều.
Trong khi bản thân lại "dài dòng" hơn...
Đời không nhân nhượng bất kỳ ai
Cuộc sống muôn màu thắm lại phai
Sướng khổ buồn vui nào biết trước
Tai ương hoạn nạn chẳng phân tài
Kiếp người mấy chốc thành tro bụi
Thành quách lần hồi lẫn cỏ gai
An phận thủ thường chê bạc nhược
Bon chen lãnh đủ nỗi u hoài...
Đã lở kiếp người cõi trần ai
Trả lờiXóaThắm thía tình đời sớm nhạt phai
Gắn bó gì đâu nơi kiếp trước
Giai nhân hội ngộ với anh tài.
Hạnh phúc chóng tan thành tro bụi
Ta đành nếm mật với nằm gai
Em đi, ta trở thành nhu nhược
Buông xuôi số phận, mãi u hoài!