Thứ Bảy, 3 tháng 3, 2012

Một Thời...

      Khi có dự định viết một số bài  với chủ đề  "Một Thời Không Quên" (theo dạng hồi ký), bạn bè cho là  "hoài cổ" (!). Đồng ý, miễn không "ăn mày quá khứ" như "lão" Chu Lai nói là được.
     Mỗi người đều có niềm riêng, đều có những kỷ niệm đẹp và có cả quá khứ không vui...Họ có quyền nói hay không nói, viết hay không viết và sử dụng những câu chuyện của quá khứ như thế nào là quyền của họ....Tuy nhiên cần thấy một điều... Nhắc lại không phải để sống vì nó, càng không phải để khoe như chiếc "mề đay" đeo trên ngực...nhưng ít ra khi nhìn nhận ở một góc độ nào đó, nó góp phần giúp ta sống tốt hơn trong hiện tại, thận trọng hơn khi đến với tương lai.
     Dù xấu hay đẹp, buồn hay vui, quá khứ vẫn là những bài học dạy cho ta những gì cần học. Bản thân đã từng có một thời đáng nhớ. Đó là quãng thời gian phải xa gia đình, xa người thân "lên đường thực hiện nghĩa vụ công dân". Gần sáu năm vượt qua gian nan thử thách, để rồi hoàn thành và hoàn thành không những một mà là hai nhiệm vụ (nhiệm vụ của một thành viên trong lực lượng TNXP và sau đó là nhiệm vụ của người lính). Đạt được điều đó, một phần do nỗ lực của bản thân, phần lớn còn lại là nhờ có nguồn động viên cổ vũ hết sức quý báu của người thân, của đồng đội và bạn bè...
     Với suy nghĩ  "Hãy làm gì, dù một chút thôi" để "cảm ơn  đời và cảm ơn ai...đã cho ta niềm vui sống". Có lẽ cách đơn giản nhất, dễ thực hiện nhất là trải lòng qua trang viết...
    Hy vọng những trang viết sẽ khơi gợi được những gì tốt đẹp, thân thương, đã nảy sinh trong những năm tháng "trui rèn trong lửa" nhưng có ý nghĩa sâu sắc trong cuộc đời. Đồng thời cũng tin rằng người trong cuộc sẽ tìm lại được "một thoáng hương xưa" trong chuỗi ngày "buồn vui không trọn vẹn"...

                                        

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét