Nhấp ngụm trà thả hồn theo khói thuốc
Mắt đăm chiêu trông ngóng mãi miền xa
Chắc ai kia mải ngắm ánh trăng ngà
Nên quên bẵng ngọn đèn khuya hắt bóng.
Viết lại những vần thơ này không biết là vui hay buồn (!?). Ý thơ rõ ràng là buồn, nhưng lý do và tâm trạng để viết nó thì khác...
Có những cái khi cầm trong tay, ta cảm thấy bình thường, nhưng khi mất đi mới thấy tiếc. Đây cũng vậy, nhưng may mắn là vừa tìm lại được những gì như thế...(có người sẽ hiểu tâm trạng khi đọc trang viết này và cũng thấy chẳng hề mâu thuẫn).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét